Polaroid
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!



KHÚC VĨ CẦM BUỒN

Đó là khúc vĩ cầm của người con gái anh yêu. Cô gái đặc biệt, xuất hiện trong đời anh, cũng vào khoảnh khắc đặc biệt...

Một tối mùa đông. Những ngày cuối của tháng 12. Cái rét tái tê, len lỏi khắp chốn. Mưa. Lại một đêm mưa. Không vồn vã như giông hè. Cứ rả rích, rả rích, từng hạt nặng trĩu. Gió và mưa kéo cho cả khu phố một cái màu ảm đảm khó ưa. Một không gian tĩnh đến nghẹt thở. Xung quanh nhiều nhà đã tắt đèn. Ít ai để ý đến chiếc Porsche đã đậu ở đó từ khá lâu ngay phía trái của biệt thự Linh Lan.

Trong xe, thoang thoảng mùi hương Givenchy Pour Home. Anh ngồi đó. Lặng yên. Cùng với anh, là cây violin Secret màu mận đỏ. Dường như bất cứ lúc nào, trừ những lúc làm việc ra, nó cũng bên cạnh anh, luôn là ghế phải cạnh vô lăng... Không gian vắng bỗng vang lên tiếng nhạc tha thiết. Với anh, âm thanh đó chắc hẳn đã trở thành thân thuộc. Đó là tiếng violin… Anh hạ cửa kính xe, ngước nhìn lên căn phòng ở tầng 2 của căn biệt thự. Mặc cho những giọt mưa vô tình hắt ướt, anh vẫn mải mê theo khúc vĩ cầm...

Đó là khúc vĩ cầm của người con gái anh yêu. Cô gái đặc biệt, xuất hiện trong đời anh, cũng vào khoảnh khắc đặc biệt...

***

Xung quanh đất trời như vô hình với anh. Bao nhiêu chuyện đổ ập xuống gần như cùng lúc khiến anh vô cùng mệt mỏi. Anh vừa thất bại trong kí kết một hợp đồng quan trọng với một công ti đầu tư nước ngoài - một trong những thất bại hiếm hoi mà một CEO xuất sắc như anh từng gặp phải. Thằng em trai quý tử lại về nhà đòi tiền, đập phá, cãi nhau với bố mẹ rồi lại bỏ đi với đám bạn chơi bời. Ba mẹ buồn rầu, chán nản, không khí gia đình nặng nề. Anh phóng xe như điên trên đường. Cảm giác muốn nổ tung cả trí óc. Anh muốn xé toạc cái sự mệt mỏi, chán chường trong con người anh. Một con người bản lĩnh đến đâu trong hoàn cảnh đó cũng khó giữ được lý trí. Anh lại tăng ga. Một bóng đen vụt qua. "Két!!!" Tiếng thắng xe vang lên. Cái bóng đen ngã sập xuống. Im lìm. Anh xuống xe gần như ngay lập tức. Thần trí hoảng loạn. Nằm ngay dưới mũi xe anh, là một cô gái mặc váy trắng, cài nơ. Anh chạy vội lại xem cô ra sao. Mặt mày xây xát, trên trán có vết rách hình như khá sâu. Đôi mắt cô gái nhắm nghiền. Máu chảy đã nhuốm mất một phần màu trắng tinh của cái váy. Như vô hồn, anh bế vội cô lên xe, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện. Anh đã gặp cô, như thế.

Phía ngoài phòng cấp cứu, Anh ngồi bần thần. Anh tự hỏi không biết mình đã làm gì thế này. Mạng sống của cô gái đang bị đe dọa. Đã hơn 1 giờ đồng hồ mà đèn phòng cấp cứu vẫn sáng. Anh lo lắng. Dù là không quen biết nhưng vì anh mà cô gái đó phải chịu đau đớn như thế... Bỗng cửa phòng cấp cứu mở, một bác sĩ khá lớn tuổi bước ra:

- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?

- Rất may, không bị tụ máu não và không ảnh hưởng gì nhiều đến xương sọ. Tuy nhiên chấn động khá mạnh, cô ấy vẫn còn hôn mê, nhưng sẽ tỉnh lại sớm thôi. Lưu ý là lúc tỉnh lại, có lẽ cô ấy sẽ thường xuyên bị choáng do di chứng. Bây giờ, anh theo tôi, làm thủ tục nhập viện.

Mọi thứ, thế là đã tạm ổn. Anh bỗng thấy nhẹ lòng.

Anh gọi điện về nhà, báo đêm không về. Đêm ấy, anh ở lại viện với cô gái. Vì cô ấy vẫn chưa tỉnh, nên anh không biết phải báo với người thân của cô ấy như thế nào. Cô không mang theo túi xách. Bên cô lúc đó chỉ có một hộp đàn. Anh mở nó ra, phía trong là một cây violin Secret màu mận đỏ và một bản nhạc đề tên Serebende - một bản nhạc nổi tiếng. Cây đàn không bị hư hại nhiều, chỉ để lại một vài vết xước. Dù biết tình hình cô ấy thế là đã ổn, nhưng anh vẫn không thôi lo lắng. Dù sao đi nữa, đó cũng là lỗi của anh. Đêm đó, anh gần như thức trắng, trông cho cô ấy ngủ. Ngồi bên giường bệnh suốt đêm, bây giờ, anh mới có thể ngắm nhìn thật kĩ cô gái. Cô không thực sự quá xinh đẹp, nhưng rất thu hút. Mặc dù làn da đang tái xanh và đôi môi nhợt nhạt vì tai nạn, nhưng toát lên ở cô là một vẻ đẹp tinh khiết mà mỏng manh, khiến anh cứ phải nhìn ngắm mãi…

Sáng hôm sau, đang chợp mắt sau một ngày mệt mỏi, anh bỗng choàng tỉnh vì một bàn tay khẽ lay người anh. Mở mắt ra, anh thấy cô đã tỉnh.

- Anh là ai? Tôi đang ở đâu?

- Cô đang ở bệnh viện. Hôm qua, cô bị xe tôi đâm phải và bị thương. Cô thế nào rồi?

- Tôi không sao, chỉ hơi choáng và đau đầu thôi…

- Thế là tốt rồi. Cô tên gì? Nhà ở đâu? Làm thế nào để tôi lien lạc với gia đình cô đây?

- Tôi là Bảo Khánh. Nhà tôi ở… số điện thoại là… Nhưng, anh đừng khiến bố mẹ tôi lo lắng quá…

***

Đó là câu chuyện của 4 năm về trước. Anh đã gặp cô như thế. Một người con gái với váy trắng và violin... Cái đêm đó chắc anh chẳng bao giờ quên… Tuy ngồi trong xe, nhưng anh vẫn hơi rùng mình. Tiếng nhạc bỗng dứt trả lại cái tịch mịch cho không gian. Điện thoại rung nhẹ, 1 tin nhắn mới: “Về đi anh”… Anh khẽ nhìn lên, bóng 1 người con gái vừa quay lưng bước vào. Khẽ chạm tay vào cây violin, anh khởi động xe và ra về. Chiếc xe dần khuất bóng…

Về đến nhà, đặt ngay ngắn chiếc violin lên bàn, anh chầm chậm tiến lại chiếc piano Steinway and sons. Anh yên lặng khá lâu và trầm tư, rồi khẽ khàng đặt những ngón tay lên phím. Ngoài trời đêm vẫn rả rích. Giữa chung quanh vắng lặng, vang lên những nốt nhạc quen thuộc của Kiss the rain… Ngón tay anh dần lướt nhanh trên phím đàn, kí ức theo dòng nhạc về bủa vây lấy tâm trí anh…

... Ngày nào anh cũng đến thăm cô. Lúc nào cũng thế, anh luôn mang kèm một bó hoa. Anh đến thăm cô không hẳn vì trách nhiệm, mà dường như có cái gì trong anh thôi thúc muốn được gặp cô, muốn đươc ngắm nhìn cô, được nói chuyện với cô. Cô hồi phục khá nhanh và điều đó làm anh rất vui. Một mặt vì anh là người đã gây ra tai nạn cho cô, mặt khác là vì anh có cảm tình đặc biệt với cô gái ấy. Vì anh vốn rất thích những người biết chơi violin. Không phải ai cũng biết, CEO nổi tiếng lạnh lùng và nghiêm khắc này lại là một người đam mê nghệ thuật. Hồi nhỏ, anh đã từng học qua piano và chơi rất hay. Anh còn rất yêu thích nhạc cổ điển, đặc biệt là violin. Anh thích sự trang nhã hết sức tinh tế của nó. Với anh, những ai biết chơi violin là những người đặc biệt.

Hai người dần dần nói chuyện nhiều hơn. Tình yêu với những nốt nhạc, những bản đàn dường như đã kéo cô và anh lại gần nhau hơn. Ngày qua ngày, những câu chuyện không chỉ liên quan đến âm nhạc nữa, mà dần dần gắn với cuộc sống riêng, về những suy nghĩ và tâm tư của mỗi người…. Bảo Khánh kém anh 4 tuổi, là sinh viên Nhạc viện, khoa violin. Cô biết chơi đàn từ khi còn rất nhỏ và quyết định theo con đường nghệ thuật - không như anh, vì là người thừa kế của một tập đoàn lớn nên phải gác bỏ niềm đam mê của mình, chỉ chơi những khi rảnh rỗi. Cô gái ấy rất đáng yêu và thực sự dễ gần. Nói chuyện cùng cô gần như đã trở thành thói quen của anh... Vậy là hình ảnh cô gái không quen đó, dần dần đi vào tâm trí anh. Thỉnh thoảng, anh lại nghĩ đến cô, như nhớ về một điều xưa cũ, một cảm giác thân thuộc đã lâu... Anh thấy vui vì điều đó...

Một chiều mưa, anh đến thăm cô như thường lệ. Vừa đến cửa phòng, anh bỗng dừng chân. Có tiếng nhạc réo rắt từ phía trong vọng ra… Là Sad violin.. Anh đứng lặng, ngắm nhìn cô. Với cây violin trên vai, trông cô thật tuyệt. Bàn tay uyển chuyển dịu dàng kéo cây vĩ qua lại. Từng chuyển động đầy khéo léo, âm thanh phát ra đầy tinh tế. Không gian như đọng lại trong khoảnh khắc anh trông thấy cô chơi violin. Tất cả như chìm đắm trong khúc nhạc đầy mê dụ. Những nốt nhạc lúc thánh thót, lúc trầm đục đi vào anh, chạm tới những ngõ ngách sâu thẳm nhất trong anh. Cái sắc sâu của âm điệu như cuốn lấy anh. Đã lâu lắm rồi, anh không thấy mình bình yên như thế, tim anh như lắng lại… Cả bản nhạc và cả người con gái đứng bên ô cửa sổ kia đã khiến anh say...

Từ từ, bước lại, anh choàng tay và nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau…. Là rung động nhất thời trước bản đàn, hay là trái tim chai sạn bấy lâu này thôi thúc để lại có được cảm giác yêu thương khiến anh ôm cô? Hay, chính định mệnh đưa bước chân anh lại gần rồi ôm cô như thế?...

Những nốt nhạc cuối cùng của Kiss the rain lắng xuống. Anh rút điện thoại ra rồi soạn 1 tin nhắn mới: “Ngủ ngon em yêu. Và mơ về anh nhé.” Khẽ mỉm cười, anh đi về phòng, tắt đèn rồi lên giường nằm. Mãi không thấy hồi âm, chắc cô đã ngủ. Đêm nay, với anh sẽ lại là một đêm dài. Chẳng hiểu sao thời gian gần đây, mỗi lúc đi ngủ,anh cứ trằn trọc mãi rồi mới chợp mắt được. Lật mình qua bên này, rồi lại bên kia, cảm giác khó ngủ khiến anh mệt và khó chịu. Sao gần đây, cô ấy ít liên lạc với anh hơn. Những tin nhắn, những cuộc điện thoại vơi dần. Nhưng trái tim anh vẫn cảm nhận được những quan tâm, những yêu thương từ cô. Anh cứ thao thức mãi với những nghĩ suy về cô. Nhắm mắt lại, tiếng Sad violin lại vang lên, những hình ảnh khó phai ấy theo tiếng vĩ cầm ùa về trong anh…

... Một cái ôm từ phía sau nhẹ nhàng. Anh tựa đầu lên vai cô. Hương thơm trên người cô thoang thoảng trong anh. Một cảm giác thực sự dễ chịu. Cô không phản ứng gì, chỉ đứng yên trong vòng tay anh. Không gian không còn tiếng violin trở nên tĩnh lặng. Bên cửa sổ là anh và cô. Dường như hạnh phúc, vốn chỉ giản đơn như thế. Bỗng như sực tỉnh, anh buông tay ra:

- Anh… Anh xin lỗi… Em đàn hay quá… Anh…

Cô không nói gì, chỉ mỉm cười, nhận hoa của anh, rồi đi lại giường.

Hai hôm sau, cô ra viện. Đưa cô về nhà, có cả anh và ba mẹ cô. Từ khi biết Khánh xảy ra tai nạn và phải nằm viện, ba mẹ cô đã quen với sự xuất hiện của anh mỗi lần đến thăm. Trong họ không còn cảm giác trách mắng vì anh đã gây ra tai nạn cho con gái họ nữa, thay vào đó là cảm động trước sự chu đáo và những quan tâm thực sự chân thành của anh.

Không còn ngày nào cũng được gặp cô nữa, anh thấy nhớ cô. Hình ảnh cô luôn luôn hiện hữu trong tâm trí ah. Lúc ngồi họp ở công ti, anh bỗng mỉm cười, mọi người ai cũng thấy lạ vì vị CEO này vốn vô cùng nghiêm khắc. Có ai biết anh đang nhớ lại giây phút anh được ôm cô. Dường như hương nước hoa Lavender vẫn dìu dịu trong anh. Lúc tình cờ đi qua chỗ xảy ra tai nạn trước đây, bất giác anh dừng lại và xuống xe. Nhìn một lát, anh bỗng nghĩ, phải chăng trong cải rủi có cái may, cái may của anh là đã được gặp cô… Cứ thế, cứ thế, nhớ nhung dần đầy trong anh. Nỗi nhớ vô hình mang theo nụ cười, ánh mắt, giọng nói của cô mỗi khi anh đi ngủ… Những tin nhắn, những cuộc điện thoại giữa anh và cô mỗi ngày một nhiều hơn… Anh cũng thường đến nhà đưa cô đi chơi đâu đó… Bên cô, lúc nào cũng là bình yên nhất…

Một ngày lặng gió, anh chợt nhận ra rằng, trái tim anh đã biết yêu thương...

- Tối nay em có thời gian không? Đi ăn tối cùng anh nhé?

- Vâng ạ.

- Tối nay anh có việc một tí, chắc không qua đón em được, em tự đi taxi đến được không? Nhà hàng Louis nhé, 7h30.

Tối đó, cô bắt xe đến nhà hàng nơi anh đã đặt trước. Bước vào, cô thấy mình bị thu hút bởi không gian của nhà hàng. Cứ như đang bước vào một bức tranh đủ đầy những gam màu cổ điển. Quán khá vắng và yên tĩnh. Cô ngồi ở bàn anh đã đặt trước và chờ anh. 15’ trôi qua, bóng đèn tắt phụt. Cô đang hoang mang, ngó nghiêng xung quanh không biết làm thế nào thì thấy những ánh nến lấp lánh ở một góc của nhà hàng. Giữa lung linh ánh nến, là người con trai mặc vest, với những đường nét hoàn hảo như tranh vẽ đang mải mê bên những phím đàn trắng muốt. Là anh. Bản nhạc Loving you thánh thót ngân lên. Cô đứng lặng nhìn anh. Và lắng nghe tiếng đàn. Lúc này đây, cô cứ ngỡ, anh là một thiên thần… Không gian như đọng lại. Tiếng nhạc dứt, anh mỉm cười, với một bông hồng bạch trên tay, tiến lại gần cô:

- Cho anh được phép là người yêu em suốt cuộc đời, em nhé?

Người con trai trước mặt cô đây, người mà cô đã đem lòng yêu thương ngay từ những ngày còn nằm trong bệnh viện… Người đã thổi hồn cho những bản violin của cô… Người đã luôn khiến cô vui vẻ trong suốt thời gian qua… Người con trai ấy đã nói lời yêu cô… Cô xúc động đến rơi nước mắt… Những giọt nước mắt hạnh phúc ngập tràn… Cô gật đầu. Và từ giây phút đó, hai con người vốn xa lạ đã nguyện ở cạnh nhau đến vĩnh hằng…

***

Tỉnh dậy, một ngày mới, lại bắt đầu. Như mọi khi, việc đầu tiên anh làm là chúc cô một ngày mới tốt lành. Chiều này, được nghỉ sớm, anh quyết định đưa cô đi biển. Ngày mai anh có lịch công tác ở một thành phố miền Nam xa xôi nên muốn dành thêm thời gian để được ở cạnh cô.

Biển mùa đông, buồn và lạnh. Chỉ mình anh và cô. Anh ôm cô vào lòng. Mùi thơm thoang thoảng trên cô khiến anh như kẻ nằm mơ. Suốt đời này, chắc chẳng có mùi hương nào ám ảnh và quyến rũ anh đến thế. Dịu nhẹ, nhưng cũng rất ngọt ngào và tinh tế, như cô. Anh đặt tay lên ngực trái cô, lắng nghe tiếng nhịp tim cô đập, rồi lại đặt tay lên trái tim mình, và mỉm cười. Dường như chúng cùng chung một nhịp. Đứng trước biển bao la, nhưng anh chẳng thấy cảm giác cô đơn. Bởi bên anh đã luôn có một tình yêu vĩnh cửu… Sóng vỗ rì rào. Hương gió mùa đông lạnh buốt. Biển cả mênh mông lại gọi về trong anh những tháng ngày kỉ niệm - kí ức, của buổi hò hẹn đầu tiên… Nhưng trong miền xa vắng đó, là biển lớn, của một đêm mùa hè…

... Biển đêm cũng chỉ anh và cô. Đó là buổi hẹn hò đầu tiên sau khi cô nhận lời làm người yêu anh. Không gian yên tĩnh. Cảnh đêm đẹp đến nao lòng. Anh dùng khăn mỏng bịt mắt cô tỏ ra rất bí mật. Cô tò mò không biết rồi anh sẽ làm gì. Sau một lúc loay hoay trên cát, anh đã tự tháo khăn bịt mắt cho cô. Cô không tin những gì mình đang thấy. Trước mắt cô bây giờ, là ba chữ "ANH YÊU EM" cháy rực trên cát. Giữa trời đêm, ánh lửa lung linh thật đẹp. Cô không giấu nổi niềm hạnh phúc, ôm lấy aAnh thật chặt. Anh luôn thế, ngọt ngào đến từng giây, từng phút bên cô. Bỗng anh nhẹ nhàng buông tay cô, chạy lại gần đám lửa. Cô ngẩn người không hiểu. Rồi thấy anh đào lên một cái hộp gỗ được chôn cẩn thận dưới cát, mỉm cười, anh qùy xuống dưới chân cô:

- Em có thể tặng anh một buổi tối lãng mạn được không?

Cô bật cười nhìn anh âu yếm. Vừa nói, anh vừa đưa cái hộp gỗ cho cô. Không nén nổi tò mò, cô mở ra ngay. Phía trong là một bông hồng bạch được thắt nơ cẩn thận. Không để cho cô hết ngạc nhiên, anh đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô, bàn tay mềm mại nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Không quá mãnh liệt, nhưng đủ đầy những nồng nàn trong tình yêu anh có. Cô đáp trả anh cũng không khiên cưỡng, yêu thương lên môi, thật ngọt, thật sâu… Hai người ngồi dựa vào lưng nhau trên cát. Dưới bầu trời đầy sao, cùng lắng nghe tiếng song rì rào, lắng nghe cả những yêu thương tha thiết trong mỗi hơi thở, mỗi ánh mắt, mỗi câu nói, mộĩ nụ cười…

***

Mặc dù bận bịu với hàng tá công việc, những cuộc họp, cuộc thương thuyết kí hợp đồng trong đợt công tác nhưng ngay lúc nào có thể anh cũng dành thời gian gọi điện cho cô. Khi thì tranh thủ giờ ăn trưa, lúc thì trước khi đi ngủ, sau khi làm việc xong… Nhưng cô không lần nào bắt máy. Anh cảm thấy lo lắng. Không gọi được, anh thay bằng nhắn tin, chờ đợi mãi, mới có 1 tin nhắn trả, “em ốm”. Biết thế, anh lại càng nôn nao. Gắng thu xếp công việc nhanh nhất có thể, anh đáp chuyến bay sớm nhất về với cô.

Vừa đặt hành lí xuống nhà, mẹ anh đã hỏi:

- Sao còn bảo phải đi những 3 tuần? Về sớm thế con. Chắc công việc thuận lợi hả?

- Tạm thôi mẹ ạ. Nhưng Khánh ốm. Con phải về với cô ấy.

Mẹ Anh vốn là phó giám đốc Nhạc viện nơi Khánh đã theo học. Cứ có thời gian là anh lại mượn cớ đến cơ quan mẹ để được nghe Khánh đàn. Anh chính khán giả trung thành nhất của cô. Tốt nghiệp loại giỏi nên cô được giữ lại giảng dạy tại Nhạc viện, vì thế, ít nhiều mẹ anh cũng biết về cô. Sau khi nghe anh nói thế, bà không hỏi gì them, chỉ biết lắc đầu chán ngán, quay lưng bỏ đi.

Tắm rửa qua một lát, không nghỉ ngơi, anh vội lãi xe đến nhà cô ấy. Chiếc Porsche quen thuộc đậu dưới biệt thự Linh Lan. Đã hơn 10h30, con phố đã vắng lặng. Chuẩn bị bấm máy gọi điện cho cô biết anh đang đợi dưới nhà thì anh nghe thấy tiếng violin quen thuộc. Trên ban công căn biệt thự, aAnh thấy cô đang chăm chú kéo đàn. Những thanh âm trong trẻo vang lên giữa thinh không như được cô đọng từ những gì thanh cao nhất. Anh nhẹ lòng vì thấy cô không sao. Ánh đèn không đủ sáng để anh nhìn rõ khuôn mặt cô. nhưng bấy nhiêu thôi cũng khiến nỗi nhớ nhung nguôi ngoai trong anh. Tiếng nhạc dứt, hình như cô đang nhìn về phía anh. Anh định mở cửa xe bước ra để gặp cô thì cũng ngay lúc đó, cô đã vào phòng, kéo rèm cửa sổ. Thoáng chút hụt hẫng, nhưng cũng đã muộn rồi, anh không muốn phiền cô nữa, dù gì cô cũng đang ốm. Được thấy cô, được say trong tiếng violin của cô lúc này, với anh đã là đủ. Nhìn lên căn phòng lần nữa, rồi anh khởi động xe và ra về.

Anh hồi hộp đợi tin nhắn “Về đi anh” thân quen của cô trên đường lái xe. Nhưng không thấy. Trước lúc đi ngủ, anh vẫn nhắn tin cho cô. Nhưng lại một lần nữa, anh không nhận được hồi âm tin nhắn chúc ngủ ngon của anh. Anh lại tự an ủi mình, chắc cô mệt quá nên đã đi ngủ trước. Thêm một đêm trằn trọc mãi. Sao gần đây, cô lại ít liên lạc với anh. Dù anh đã chủ động gọi điện, nhắn tin trước, nhưng ít khi cô đáp lại. Hình như, cô đang cố tránh né anh. Là vì sức khỏe, hay đã có chuyện gì đó xảy ra mà cô giấu anh?...

Ai bảo tình yêu không có vị? Đó là vị yêu thương từ cả đớn đau và hạnh phúc…

Hình ảnh cô cùng tiếng đàn ùa về, quẩn quanh trong tâm trí anh. Mãi một lúc lâu sau, anh mới chợp mắt được. Giấc ngủ không tròn bởi bộn bề trong anh là những câu hỏi cần lời đáp về cô. Sáng hôm đó, tỉnh giấc, điện thoại có tin nhắn, là của cô. Anh vui mừng, vội vàng đọc:

- Em khỏe rồi, đã có thể đi làm, anh đừng lo lắng nữa.

Người anh như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm hẳn. Anh nhắn lại cho cô:

- Em không sao là tốt rồi. Ngày mới vui vẻ em nhé. Chiều nay mình gặp nhau ở nhạc viện.

Dự án xây dựng nhà hát ở nhạc viện là do công ti anh làm chủ thầu, hiện giờ đang bước sang giai đoạn 2. Dạo gần đây anh phải thường xuyên tới nhạc viện nên có nhiều thời gian để gặp cô hơn. Cái hẹn ở nhạc viện với cô chiều nay khiến anh nhớ lại lần trễ hẹn cách đây khá lâu của cô. Đó là lần đầu mà cô trễ hẹn…

***

Sáng thức dậy, anh thấy trong người không được khỏe, đầu hơi đau và cổ họng khô khốc. Anh uống nước để làm dịu đi cảm giác khó chịu nhưng có vẻ như vẫn không khá lên bao nhiêu. Nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa, anh thay quần áo, không kịp ăn sáng, vội vàng đến công ti. Hôm nay có một cuộc họp quan trọng nên anh không thể đến trễ. Cuộc họp kéo dài đến gần trưa. Cơn đau đầu vẫn chưa biến mất. Trái lại những căng thẳng trong cuộc họp lại khiến anh mệt mỏi hơn. Anh uể oải về phòng làm việc, nhờ thư kí mua hộ một phần cơm và thuốc cảm. Đang uống thuốc thì anh nhận được điện thoại của cô:

- Chiều nay mình gặp nhau anh nhé?

Nghe thấy giọng nói của cô, anh tươi tỉnh hẳn. Dù còn rất mệt nhưng anh vẫn vui vẻ:

- Chiều anh sẽ qua đón em

- Chiều em bận chút việc nên sẽ về muộn. Anh đến trước đi. Xong việc em sẽ tự đến. Highlands anh nhé. - Nói rồi cô cúp máy, không quên tặng cho anh một câu nói ngọt ngào…

Nghĩ đến lúc được gặp cô, anh thấy đỡ mỏi mệt hơn phần nào. Những lúc bên cô luôn là những phút giây thoải mái nhất. 5h chiều, trời mưa tầm tã. Anh thu xếp công việc rồi đến Highlands chọn bàn và đợi cô. Gần 1 tiếng trôi qua mà cô vẫn chưa đến. Anh gọi điện mãi mà không thấy cô nhấc máy. Có lẽ bây giờ cô đang đi trên đường nên không tiện nghe. Tự trấn an mình, anh ngồi đợi cô thêm một lúc nữa. Vẫn không thấy cô đến, anh ra khỏi Highlands và vội vàng lái xe đến nhạc viện.

Đã chiều tối, nhạc viện hầu như không còn ai, anh hỏi thăm bác bảo vệ thì được biết mọi người về từ khá lâu rồi. Anh cảm ơn rồi lái xe đến nhà cô. Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Anh bấm chuông, đứng đợi mãi dưới mưa mà không thấy ai ra mở cổng. Cơn đau đầu lại kéo đến hành hạ anh. Bỗng tiếng chuông điện thoại kêu, màn hình hiện lên số điện thoại quen thuộc, là điện thoại của cô. Anh vội nhấc máy. Bỗng xung quanh mờ nhòa, tất cả chỉ còn một màu trắng xóa. Bên tai anh không còn nghe thấy rõ giọng nói trong điện thoại. Anh ngã xuống, ngất lịm đi.

***

Công trình nhà hát của nhạc viện đạt đúng tiến độ thi công. Anh rất hài lòng với công việc. Xong việc, anh tới ngay phòng tập đàn, trên môi không giấu nổi nụ cười hạnh phúc. Từ lúc còn là sinh viên, cô có thói quen ở lại sau giờ học để chơi đàn. Đến bây giờ, khi đã trở thành giảng viên của ngôi trường cô yêu thích, lúc có thời gian, cô vẫn thường lui tới đây sau giờ dạy để thoải mái kéo những bản violin cô thích.

Anh đứng bên khung cửa sổ. Trước mặt anh là hình ảnh người con gái mặc chiếc váy trắng, đang say sưa kéo đàn. Anh không muốn cắt ngang nên lặng lẽ lắng nghe bản nhạc cô đang chơi. Những âm thanh khi trầm, khi bổng, réo rắt bên tai khiên anh thấy bình yên lạ. Một cảm giác mênh mang khó tả lan tỏa khắp tâm trí anh. Căn phòng chìm đắm tiếng nhạc. Cô đứng đó, váy trắng, và cấy violin mận chín trên vai, mái tóc xõa ôm lấy gương mặt đang chăm chú chơi đàn, tinh khiết như sương mai. Đang mải mê ngắm nhìn người con gái đứng đó hòa theo tiếng vĩ cầm thì anh nghe thấy tiếng người gọi mình:

- Con làm gì ở đây vậy?

Anh quay người lại, là mẹ Anh.

- Mẹ không nghe thấy sao? Con đang nghe Khánh chơi đàn. - Nói rồi anh đưa tay chỉ cho mẹ nơi cô đang đứng.

Gương mặt mẹ anh thoạt hiện lên vẻ lo lắng. Bóng tối dâng đầy trong ánh mắt người phụ nữ trung niên khi nhìn theo cánh tay của đứa con trai. Bà không nói gì thêm, chỉ dặn anh về nhà sớm rồi quay người bước đi. Anh tiễn mẹ ra tới cổng rồi nhắn tin cho cô:

- Anh chờ em ở cổng trường nhé.

- Em về rồi.

Anh thấy lạ, bèn nhắn tin hỏi lại:

- Em về lúc nào? Anh vừa nghe em đàn ở phòng nhạc mà. Với lại, anh đứng từ cổng trường nãy giờ có thấy em đâu?

- À, em có việc đi cùng mấy người trong khoa. Mình hẹn nhau khi khác nhé anh.

Anh trở lại phòng nhạc thì không còn thấy cô ở đó nữa. Lặng lẽ lái xe về, trong lòng Anh không nguôi nỗi băn khoăn, suy nghĩ. “Tại sao cô ấy lại như thế… Tại sao… Tại sao…”

***

Mở mắt ra, anh thấy mình đang nằm trong phòng. Đầu hơi choáng, trong người vẫn còn cảm thấy mệt. Nghe mẹ kể lại, anh mới biết rằng mình mê man hai ngày, bây giờ mới tỉnh. Hôm qua anh sốt quá, lại đứng dưới mưa, nên bị ngất. Cũng may, bố cô ấy đi về và thấy anh nằm trước cổng, trán nóng ran nên đã kịp thời đưa vào nhà. Anh lấy điện thoại vội gọi cho cô nhưng cô không nghe máy. Trong anh dội lên cảm giác lo lắng và nôn nao. Nhiều ngày sau đó, anh cũng rất ít khi liên lạc được với cô. Nếu có thì cũng chỉ vài tin nhắn cụt lủn, có cũng như không. Anh linh cảm có điều gì đó đang xảy ra nhưng không thể định hình rõ đó là chuyện gì. Anh tìm cô mà cũng không được. Đến nhạc viện hay tới nhà, anh cũng không gặp được cô. Chỉ có đêm tối, khi anh dựng xe lặng yên phía dưới khu biệt thự, anh mới được nghe tiếng đàn của cô. Mọi thứ cứ như một giấc mơ, một giấc mơ kì lạ…

... Sau cái hôm ở nhạc viện, không lâu sau đó, cô lại chủ động liên lạc với anh. Điều đó khiến anh tạm yên tâm. Bẵng đi một thời gian, mọi thứ êm ả trôi qua. Nhưng đến một hôm, thức dậy sau một đêm làm việc mệt mỏi, anh cảm thấy rất lạ. Hình như, hôm nay là một ngày gì đó rất đặc biệt với anh mà anh không thể nào nhớ nổi. Trong lòng anh cứ dấy lên một xúc cảm khó tả. Cả buổi sáng ở công ti, anh cứ thấy bồn chồn không yên, không tập trung làm việc được. Đến trưa, anh nhận được tin nhắn, là của cô. Cảm giác kì lạ tạm lắng xuống, anh vui vẻ mở tin nhắn.

- Mình chia tay anh nhé. Đừng hỏi gì em cả. Đó là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.

Anh không tin vào mắt mình. Phải mất một thời gian, anh mới trấn tĩnh lại được. Anh thầm nghĩ hay là mình đã quên một ngày kỉ niệm nào đó của cả hai nên cô giận nhưng cũng không nhớ được rằng mình đã quên đi điều gì. Anh gọi điện cho cô nhưng cô lại không nghe máy. Tất cả rối tung, quay cuồng trong anh. Anh tất tả lái xe đến nhà cô. Lòng anh như có lửa đốt. Phải chăng anh sắp mất đi người con gái anh yêu? Phải chăng tất cả rồi sẽ kết thúc? Không, không thể thế được. Rồi anh sẽ làm cô hết giận, rồi cô sẽ từ bỏ ý định đó, và anh và cô sẽ mãi hạnh phúc bên nhau...

Cổng không khóa, anh chạy vội vào nhà. Không hiểu sao hôm nay, nhà cô đông người lạ thường. Có cả những người mà anh cũng quen biết. Một vài người gọi tên anh. Nhưng anh không còn tâm trí nào để ý đến xung quanh nữa. Mọi thứ với anh bây giờ chính là Bảo Khánh… Em gái cô đứng ở cửa, ái ngại nhìn anh, định nói gì đó, ngập ngừng, lại thôi…

Anh chạy vào giữa nhà và bất chợt khựng lại. Đập vào mắt anh là một khung ảnh lớn treo ngay ngắn. Một cô gái mặc chiếc váy trắng muốt như thiên thần….

Hình ảnh đó đã trả lời cho tất cả câu hỏi trước giờ của anh. Tất cả đã có lời đáp…

Anh không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Có cái gì đó trong anh như nát tan, vỡ vụn ra thành từng mảnh. Người anh đổ sụp xuống dưới bức ảnh. Mọi người chạy lại đỡ nhưng anh gạt ra. Trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, đau thắt. Anh đau đớn, mặt tái đi, cảm giác khó thở ập đến, hành hạ anh. Rồi anh không còn biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình nữa, ngất lịm đi. Trước khi mắt nhắm lại, anh còn mơ màng nhìn thấy bóng một người con gái mặc chiếc váy trắng muốt như thiên thần đang mỉm cười với anh…

Tỉnh dậy, anh không biết mình đang ở đâu. Xung quanh anh chỉ là một màu trắng. Cái màu trắng đến rợn người. Quanh quẩn đâu đây là mùi thuốc sát trùng. Tay anh cắm nhiều ống kim đến đau buốt. Bên tai anh vẫn vang lên tiếng máy điện tâm đồ đều đặn. Anh cũng không biết mình đã nằm mê man bao lâu rồi. Trong đầu anh vẫn hiện lên bức ảnh đó - bức ảnh của người con gái anh yêu…

***

- Anh ấy sao rồi hả bác?

- Nó vẫn yếu lắm cháu ạ. Cháu ngồi đi.

Anh mở mắt ra, đang nói chuyện với mẹ anh là một cô gái trẻ, tóc buộc gọn gàng và mặc váy trắng. Anh nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ để nghe tiếp câu chuyện của họ.

- Nó… nó đã không chịu đựng được nỗi đau đó… Nó không đủ dũng khí để chấp nhận sự thật…

- Cháu hiểu bác ạ. – Cô gái lên tiếng. – Tất cả là vì anh ấy yêu chị Khánh rất nhiều… Mà chị ấy lại ra đi đột ngột quá… Anh ấy đã bị ảo giác…

Cô gái từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra từ sau khi chị cô mất. Cô chính là Bảo Chi, em gái của Bảo Khánh…

***

Đám tang chị cô, anh không tới, bởi khi ấy anh đang mê man bất tỉnh. Cuộc điện thoại giữa lúc mưa to ấy chính là của Chi. Cô gọi điện để nói cho anh biết chị cô đã tai nạn qua đời... Hai ngày sau đám tang, anh liên tục gọi điện, nhắn tin vào điện thoại của chị cô. Những tin nhắn chứa đầy những lo lắng, quan tâm của anh cho chị cô cứ như lúc Khánh còn sống…

Một buổi tối, cô đứng trên ban công, chơi lại những bản đàn chị cô đã chơi bằng chính cây dàn của chị mình. Cô để ý tới một chiếc xe dựng ở dưới nhà cô từ khá lâu. Lúc ấy đêm đã khuya. Chiếc xe lặng im trong màn đêm tĩnh mịch. Người đàn ông ngồi trong xe đang ngắm nhìn cô một cách chăm chú và say mê. Cô nhận ra người đàn ông đó, chính là anh. Chị cô thường xuyên kể cho cô nghe về anh. Anh là một người đàn ông tốt. Và bây giờ, cô biết anh đang nghĩ mình chính là chị Khánh. Cô lén lau nước mắt rồi bước vào nhà.

Ngày hôm sau, cô gửi cây đàn violin màu mận chín của chị mình đến nhà anh, hi vọng anh sẽ hiểu tất cả mọi chuyện. Nhưng dường như mọi thứ vẫn không thay đổi. Phải chăng nỗi đau trong anh quá lớn hay vì chính bản thân anh không chịu chấp nhận sự thật này… Anh nghĩ rằng Khánh còn sống. Anh vẫn luôn nhắn tin, gọi điện vào điện thoại chị cô. Anh còn đến tận nhà cô để tìm chị mình. Cô chỉ biết buồn rầu đọc những tin nhắn đó. Nỗi đau mất chị cùng với sự thường cảm dành cho anh làm cô nhiều đêm mất ngủ, chỉ khóc mãi.

Cô liên lạc với mẹ anh và kể cho bà nghe mọi chuyện. Rằng anh vẫn nghĩ rằng chị cô còn sống, rằng anh ảo giác rằng cây violin đó chính là chị cô. Mẹ anh khóc rất nhiều. Từ hôm đó, mẹ anh đã nói với cô hãy trả lời điện thoại của anh và tiếp tục chơi đàn như chị cô, để anh có đủ thời gian mà chấp nhận sự thật… Đó chính là khoảng thời gian anh tìm gặp Khánh mà không được, cũng rất ít khi liên lạc được cho cô. Hình ảnh cô gái mặc váy trắng chơi đàn trong nhạc viện chính là những hồi ức kéo về trong ảo giác của anh… Và trên bờ biển hôm đó, cũng chính là anh và cây violin…

***

Anh đang ngồi trên một đồng cỏ đầy những gió. Phảng phất quanh anh là mùi của đồng nội, mùi của nắng, mùi của gió và mùi của hương nước hoa Lavender dìu dịu từ người cô. Mái tóc xõa ngang vai đùa nghịch trong gió. Khuôn mặt xinh xắn đang mỉm cười với anh. Cô đứng đó với váy trắng và cây violin màu mận trên vai, du dương trong tiếng đàn. Khúc nhạc trên vai cô đang đến đoạn cao trào thì bỗng nhiên chiếc đàn vỡ vụn, cô biến mất, còn lại chỉ là chiếc khăn đỏ như màu máu, thoang thoảng hương của cô… Anh đưa tay ra cố níu giữ lấy cô nhưng không được...

Bất chợt, anh tỉnh giấc. Xung quanh anh là căn phòng trắng cùng với mùi thuốc sát trùng… Anh đau đớn, cố dỗ mình vào giấc ngủ. Bởi chỉ trong những giấc mơ, anh mới được gặp cô, được nghe tiếng nhạc của cô, được luồn tay vào mắt tóc đầy hương thơm của cô mà hít hà...

Nhiều ngày sau, anh được ra viện.

Một ngày nhiều gió, người ta bắt gặp một chàng trai ôm cây violin bên mộ của một cô gái rất lâu. Lát sau lại thấy anh đứng lên, đặt cây violin lên vai và bắt đầu kéo cây vĩ. Khúc nhạc réo rắt, nỉ non. Những ai biết một chút ít về những bản hòa tấu sẽ biết đó chính là bản Sad violin nổi tiếng… Khúc nhạc như những giọt nước mắt anh khóc thương cho cô, khóc thương cho một tình yêu vĩnh viễn không đủ đầy… Tiếng đàn hòa cũng tiếng gió vang vọng mãi như câu lời đáp trong anh….

"Em ở đâu?"…

Từ xa, bóng một cô gái, tóc xõa ngang vai, mặc chiếc váy trắng tinh khiết như sương mai đang bước đi. Và sau đó, người ta sẽ không nhìn thấy cô dần dần tan ra, hòa vào hư không, vỡ vào khúc vĩ cầm dang dở trên vai anh...

Cô nằm đó, mãi mãi yên lặng với tình yêu anh trao. Anh sẽ sống tiếp với những nỗi đau, nhưng vết thương khó liền sẹo… Còn cô sẽ vẫn mãi sống trong tiếng đàn violin… Mỗi khi anh kéo cây vĩ, sẽ lúc cô hiện lên, quấn quýt trong từng âm thanh, từng nốt nhạc…Cô sẽ theo anh và yêu anh mãi… Quá khứ ngọt ngào với anh và cô. Hiện tại cay đắng với anh. Những hờn giận, nhớ mong, những giọt nước mắt, nụ cười, những bài ca...

Ai bảo tình yêu không có vị? Đó là vị yêu thương từ cả đớn đau và hạnh phúc…

Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ biến mất vào hư vô… Nhưng yêu thương mãi sống trên thế gian này…. Mỉm cười và tin như thế nhé, anh!

(Lạc Hi)
(Hết)







Không bấm vùng phía dưới kẻo mất tiền nhé!